Bóng đá luôn là môn thể thao vua, thu hút hàng tỷ người hâm mộ trên khắp thế giới. Tuy nhiên, khi nhắc đến Olympic, bóng đá nam lại không tạo được sức hút lớn như World Cup hay EURO. Thực tế, có nhiều nguyên nhân khiến bóng đá Olympic ít được quan tâm.
Thứ nhất, thiếu vắng nhiều đội bóng và ngôi sao lớn.
Không giống như World Cup, Olympic không quy tụ đầy đủ các cường quốc bóng đá. Ngay cả khi những đội mạnh góp mặt, họ cũng thường chỉ mang đội hình B hoặc C. Người hâm mộ không được chứng kiến Messi, Mbappé, Salah hay thậm chí những tài năng trẻ như Yamal, Williams thi đấu. Điều này khiến giải đấu mất đi sức hấp dẫn vốn đến từ những ngôi sao hàng đầu. Các trận đấu vì thế cũng kém tính cạnh tranh, ít mang lại cảm giác “đại chiến” vốn là sức hút của bóng đá đỉnh cao.
| Bóng đá Olympic thường ít được quan tâm như những giải đấu lớn |
Thứ hai, lịch thi đấu quá gần với EURO.
Olympic diễn ra chỉ ít tuần sau EURO hoặc Copa America. Các cầu thủ thường phải lựa chọn chỉ đá một giải, và rõ ràng EURO hay Copa có giá trị cao hơn rất nhiều. Đa phần họ chọn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho mùa giải mới cùng câu lạc bộ, thay vì “tiêu hao” thể lực ở Olympic. Một cầu thủ trẻ có thể coi Olympic là cơ hội để khẳng định tên tuổi, nhưng với những ngôi sao đã thành danh, đây là một rủi ro về chấn thương và quá tải không đáng có.
Thứ ba, các câu lạc bộ không bắt buộc phải nhả người.
Khác với World Cup hay EURO, Olympic không nằm trong danh sách giải đấu FIFA bắt buộc các CLB phải nhả cầu thủ. Vì vậy, các đội bóng chủ quản, đặc biệt là khi cầu thủ là ngôi sao hoặc trụ cột, thường không muốn chấp nhận rủi ro để họ tham dự. Đối với các CLB, mùa giải mới quan trọng hơn nhiều, và việc để một cầu thủ nghỉ ngơi đầy đủ còn mang lại lợi ích lâu dài về mặt chuyên môn lẫn kinh tế. Chính vì vậy, càng là ngôi sao lớn, khả năng dự Olympic càng thấp.
Thứ tư, quy định về độ tuổi khiến giải đấu kém chất lượng.
Bóng đá nam Olympic bị giới hạn độ tuổi U23, chỉ cho phép thêm 3 cầu thủ quá tuổi. Đây là chủ trương của FIFA để tránh cạnh tranh với World Cup. Kết quả là Olympic trở thành một giải trẻ mở rộng, chứ không phải sân chơi quy tụ những cầu thủ xuất sắc nhất hành tinh.
| Bóng đá Olympic không thể so sánh với World Cup |
Thứ năm, số đội và lịch thi đấu hạn chế.
Khác với World Cup có 32 đội (và sắp tới là 48), bóng đá Olympic nam chỉ dừng ở con số 16 đội. Thời gian tổ chức gói gọn trong khuôn khổ Thế vận hội khiến lịch thi đấu bị nén chặt, các trận không có nhiều thời gian để xây dựng cao trào hay tạo nên những câu chuyện dài hơi. Điều này làm giảm tính hấp dẫn và quy mô của giải.
Ngoài năm lý do chính trên, còn có những yếu tố khác làm bóng đá Olympic trở nên “lép vế”. Danh hiệu Olympic trong bóng đá không được đánh giá cao, ít khi trở thành điểm nhấn trong sự nghiệp của một cầu thủ. Truyền thông cũng không dành nhiều sự quan tâm, bởi cùng thời điểm đó, tin tức chuyển nhượng, EURO hay Copa America thu hút sự chú ý hơn hẳn.
Kết luận
Bóng đá Olympic nam vì thế chưa bao giờ đạt đến tầm vóc của World Cup hay EURO. Nó mang tính biểu tượng và là cơ hội để cầu thủ trẻ thử sức, nhưng thiếu đi sự kịch tính, danh tiếng và sức hút từ các siêu sao. Đó cũng là lý do người hâm mộ Olympic thường nhớ đến những huyền thoại của điền kinh hay bơi lội nhiều hơn là những cái tên gắn với bóng đá nam.